|
CẢNH 16 (Ngoại cảnh, nơi quân trường, Vũ đang đứng chống tay lên bàn trầm ngâm nhìn bản địa đồ. Quân đứng hầu chung quanh. Tiếng quân vọng vào báo) Quân: Tây môn tiên phuông xin tiếp kiến! (Vũ vẫn mải mê nhìn địa đồ) Quân: Hồi tiên phuông xin cầu kiến! (Vũ vẫn không nghe. Diệp Cơ vào, nói lớn) Cơ: Dạ! Hồi Diệp Cơ bái kiến nguyên nhung! (Tiếng dạ lớn sang sảng của Cơ làm Vũ giựt mình, thấy Cơ, Vũ liền bước tới đỡ Cơ) - Đạo diễn tạo cảnh cho Nhan Vũ ngồi đọc sách chứ không đọc bản địa đồ. - Nếu có “giải thưởng” cho việc xử dụng nhiều điệu trong một màn diễn, thì đoạn này chắc chắn đứng nhất nhì… hihihi. Mẫu Tầm Tử, Xuân Tình, Thiên Tiên Phối, Quậy Xì, Duyên Kỳ Ngộ, Vọng Cổ, Hoàng Mai!!! Lúc viết thì Ti cũng sợ đoạn hát qua lại dài quá sẽ làm màn cảnh chán. Nhưng nếu làm ngắn quá thì không tạo được cái “giận run người” của Hồi Diệp Cơ, cái uy làm chồng làm tướng của Nhan Vũ, và nhất là làm nền cho cảm xúc ở cảnh 18, “Khóc Diệp Cơ” . Điệu dùng phải nhanh và ngang ngang để tạo sự tranh luận gay gắt của Nhan Vũ và Diệp Cơ chứ không phải điệu lên xuống của những cảnh tâm sự “hữu tình”. - Tâm lý: Đây là trận đụng đầu đầu tiên giữa Cơ và Vũ. Và cũng hàm ý rằng, Vũ đã cho Cơ biết hết mối tình đầu giữa Vũ và Kỷ Vân, và Cơ cũng đã chấp nhận và bỏ qua. Có nghĩa là Vũ tôn trọng tình nghĩa “phu thê”, không dấu diếm chuyện riêng. Còn Cơ thì đức lang quân đã thành thật như vậy, mình chấp nhận rồi nên không thể nào nói tới nói lui được, coi như chuyện quá khứ … bỏ! Tuy nhiên, trong lòng Cơ thì âm ỉ ngọn lữa ghen hờn nhưng vì bị Vũ chặn họng trước rồi nên ráng mà im… cho đến hồi 16… em hét ra lữa!!! Vũ càng tỏ ra vẻ bình thản, uy nghi thì Cơ càng điên người lên vì Cơ muốn Vũ phải nhẹ lời, sợ vợ vì Vũ là người có lỗi và lên tiếng xin lỗi, “dạ, anh không dám lần sau”. Cơ dùng đủ chiêu hết, nào là rối loạn “quân tình”, Vũ trả lời tỉnh bơ, “Ta vượt biên giới vào Tống, người ngựa đã mỏi mệt, nên dừng trại nghĩ chân.” 0-1. Cơ bắt đầu dùng yếu điểm của Vũ, “quân pháp”, “Nếu chuyện này đến tai Đại vương, Vũ ca sẽ không tránh được cơn thịnh nộ của hoàng phụ.”, tưởng đâu Vũ rút người, ai dè anh chàng bốp lại liền, “Đại vương tuy nghiêm quân lịnh, nhưng cũng từng cầm quân đoạt ải, đâu phải không hiểu thông binh pháp?” 0-2! Hàm ý nữa là tạo nên nhân vật Nhan Vũ là một người độc lập, không bao giờ khiếp sợ ai, mà chỉ có sự nể phục. Tuy là trên có Kim vương, nhưng đã giao quân cho Vũ rồi là quyền của Vũ, sai thì Vũ chịu tội, cấm ai dám nói ra nói vô, vì đây là đánh giặc chứ không phải là “hội thảo chưng cầu dân ý” . Cơ tưởng mình dồn Vũ vào chân tường ai ngờ Vũ cứ đánh ngược lại Cơ, nên trong lúc tức giận, Cơ để lộ “mưu ý” của mình … “ghen”. 0-3! Vũ nhận ra liền và tới lúc anh chàng … nổi giận ngược lại vì đối với Vũ, Cơ không có quyền ghen, vì Cơ là “kẻ” gây sóng gió trong mối tình đẹp của Vũ và Vân, mà nếu không phải do Kim vương đứng ra chủ quản thì chưa chắc Vũ chịu thua Cơ. Vũ đã ngậm miệng không dám nói đụng Cơ 1 lời, mà Cơ lại xối xả lời trịch thượng với Vũ trước mặt tướng sĩ ba quân. Lần cuối cùng, Vũ ráng giải thích vì lòng tôn trọng Cơ và nghĩa vợ chồng. Vũ đem chữ trung hiếu để trấn an Cơ rằng Vũ đặt Cơ vào hàng cao trọng chứ không phải tình yêu tầm thường mà giỡn đùa. Tình yêu với Vân không thể nào so bằng tình của Vũ với Cơ vì Vũ bị ràng buộc với Cơ qua chữ trung và hiếu. Nhưng Cơ lại hiểu qua lối khác là Vũ vì sợ Kim vương mà tuân lịnh se tình “hờ”, đối với Cơ, một người con gái tài sắc được Kim vương nể nang là một việc không thể chấp nhận được. Cơ muốn Nhan Vũ vì say mê Cơ, vì yêu Cơ mà hỏi cưới Cơ. Kết thúc là Cơ muốn ra quân đánh Vân. Trong lòng tự cao của Cơ là Kỷ Vân không thể nào tài giỏi như Cơ, dù trong trận tình Cơ chịu thua nhưng trận tài thì Cơ vẫn ngẩng cao đầu. - Thâu tiếng: Lúc gọi “tiên phuông”, thì anh Linh trầm giọng và hơi bị hiền, thì a Linh ngừng lại liền, giống như lúc đó anh hiểu ý nhân vật phải gằn giọng mới đúng. Vừa lúc đó là Ti lên tiếng nhắc tuồng, “giọng mạnh tí anh ơi.” Anh gật đầu liền. Vũ: Tiên phuông! (Đáng lẽ Cơ phải dạ, nhưng vì quá tức nên Cơ không lên tiếng. Vũ gằn giọng gọi lần thứ 2) Tiên phuông! Hồi Diệp Cơ! Cơ: Dạ! Vũ: Đừng quên trước mặt em là ai nhá! Đạo nhà ta vẫn là chồng của em! Đạo quân ta mang quyền chánh soái! Nên giữ lời giữ ý! Một lời ta đã ban ra… Cấm! Cấm ai dám hở môi tranh luận! (Vũ bỏ đi. Cơ tức tối đứng run người, quắc mắt nhìn lịnh bài trên bàn, bước tới lấy, rụt tay, người thở mạnh rồi lấy lịnh bài đi ra) - Diễn xuất: Một lần nữa, a Linh hớp hồn Ti trong đoạn diễn này. Anh diễn nét lạnh người không chạm vào được. Anh có nét oai phong ở nét nhìn thẳng, nghiêng người, nheo mắt. Và giọng cười … yikes, cười chọc tức người ta khùng luôn mà không trả treo được. Thoại Mỹ diễn đoạn này cũng hoàn hảo. Trong cái dữ có chút sợ chồng, dùng cha chồng ra dọa … chồng, dọa không được thì khóc rồi trách. Trách rồi thì bắt đầu bản tính con nhà võ phải mạnh dạn, không năn nĩ không xin xỏ, tui muốn thì tui … lấy, ai dám làm gì tui! Thoại Mỹ diễn rất ra nhân vật ở tâm lý này. |
|