|
(Cảnh quân Kim và Tống đánh nhau. Chuyển cảnh Vũ và Vân trong võ phục đối mặt. Vừa gặp Vũ, Vân giựt mình. Vũ lạnh lùng hươi giáo tới đánh. Vân đỡ giáo vụng về. Cứ tìm cách chận đường giáo của Vũ để nhìn cho kỹ mặt Vũ. Vũ hất ra mấy lần, rồi hất giáo sau lưng, từ từ lùi bước và bỏ đi. Vân rượt theo. Vũ chạy vào rừng, dừng lại chờ Vân. Vân chạy tới.) Vân: Vũ ca! ------- Lúc viết thì Ti nghĩ theo căn bản câu chuyện. Hai người ra trận đánh nhau, muốn khóc lóc ca hát gì thì phải kiếm chỗ khác kín hơn mà tâm sự, nên mới viết như trên. Nhưng đụng trận thì đạo diễn phải thâu cảnh lại thành 1. Theo Ti thì không ổn lắm, vì người coi sẽ cảm tưởng “đúng là cải lương, tự nhiên ra đánh trận rồi đứng nói chuyện với nhau tỉnh bơ. Quân binh tự nhiên … biến đâu hết.” HỒ QUẢNG: HỔ OAI Vân: Cớ sao gieo hờn bày binh đao Nghĩa ân hôm nào giờ phôi phai Xưa kia tin người Tình duyên trao lỡ làng Vũ: Nghĩa xưa chôn vùi, tình đôi nơi Giữ an san hà vì trung quân Tài ba tranh hùng Hờn chi thêm sầu lòng Nghe a Linh đưa giọng cao theo Trinh Trinh thật là đã phổi. Nói rồi nhưng vẫn muốn nói nữa, nghe a Linh và Trinh Trinh ca … quá đã. - Quay phim: đánh trận giữa 40 quân quay đã khó, mà đánh giữa ban đêm … quay khó gấp 3 lần vì … ánh sáng canh khó. A Linh vào “trận” đứng ngó qua ngó lại, tập vài đường với “quân Tống”, tiếng quay phim vang lên, “che mất anh Linh rồi.” Bên đèn phải cho người chạy ra kéo mấy anh “quân Tống” tránh 1 bên để thấy Vũ Linh và Trinh Trinh. A Linh che tầm mắt để khỏi bị chói đưa mắt hỏi, “máy ở đâu”. Thiết kế chỉ hướng, a Linh nhìn ra gật gật đầu rồi … quất. Lúc đầu, quân “Tống” và “Kim” nhào vô xáp lá cà, dữ dội lắm, la ầm ĩ, tiếng binh khí chạm nhau ầm ầm, thêm nữa khán giả bàng quan bên ngoài hét lên trợ tinh thần, thế là 2 diễn viên trong đoạn diễn không nghe được gì hết để biết mà vô giọng. Trinh Trinh hơi bị “hoảng” vì quân sĩ la lớn và ào ạt quá. Thế là … quay lại. - Trang phục: cái mão a Linh đội, buổi tối, nó dạ quang dễ sợ, nhìn đẹp thì thôi. - Diễn xuất: aaaahhhh … love love love loooovvvveee nét diễn của a Linh ở đoạn này. Gương mặt lạnh lùng và hơi dữ khi giải thích mình chính là Nhất điện triều Kim. Khi giải thích với Kỷ Vân phải lo mà rút quân thì hiền lại chút nhưng vẫn mang nét lạnh. Tới chừng nàng Vân dùng câu tình cảm, “Vũ ca … Vân đã tin anh từ thuở ban đầu tao ngộ, nơi núi rừng trong màn đêm thăm thẳm…” thì Vũ mềm người ra, tha thiết gọi , “Vân”. - Bài hát kế tiếp vượt khỏi trí tưởng tượng của Ti về giọng hát lên cao và truyền cảm của a Linh, và nhất là bộ diễn tay nhẹ của anh. Anh vào giọng thật là trầm và ấm, không bị hụt hơi vì anh xuống quá thấp giọng, “Tình … ly biệt nàng hỡi.” Anh đưa giọng từ từ lên cao nghe quá hay. Trinh bắt giọng và lên cao hơn nữa, lên mà không bị mất giọng thanh chắc chỉ có Trinh mới giữ nổi độ thanh này trong các cô đào có giọng thanh. Tới câu “Hờn oán nhân sinh! Khóc bi ai mà chi. Vĩnh ly đôi đàng … ” là Ti lọt sàn, á khẩu!!! Ngồi lồm cồm dậy thì la aaaaaa … chít tui gồi! |
|