(Vẫn ở cảnh 2, trời sáng, khói của đốm lữa tàn phảng phất bay. Tiếng vó ngựa từ đâu vang lên. Vũ giựt mình, lo cho Vân có chuyện, định chạy vào lều thì Trương Quân Thành và đoàn tùy tùng ào ào chạy đến.)
- Chủ ý: Hai anh chàng “công tử” vừa đụng mặt là kênh nhau liền. Quân Thành, lo lắng cho Kỷ Vân nên không kiêng nể ai cản đường mình. Nhan Vũ, bản chất con nhà võ tự phát lập tức.
Thật ra lúc đầu viết, Ti định để cho Nhan Vũ giả yếu đuối kiểu “thư sinh trói gà không chặt”. Nhưng nghĩ lại thì Nhan Vũ tuy trong bộ vó “thầy thuốc”, thư sinh thiệt đó, nhưng mới dựng nhân vật là một thầy thuốc lang bạt rừng núi sông hồ, không sợ thú dữ trong rừng thì thư sinh cái nỗi gì trời! Cho nên để Nhan Vũ đối đáp sẵn giọng luôn.
- Kỹ thuật: Đóm lữa tàn đúng là để tàn thiệt. Bên thiết kế phải đốt cây đốt gậy, đứng quạt ào ào cho cháy nhanh. Vừa đúng tầm phảng phất khói là “quất” liền.
Phần kết hồi này thì đạo diễn hơi nhanh tay, bỏ qua điểm này, Vũ và Thành cùng đưa tay ra một lượt để dìu Vân đi. Vũ vội rút tay nhường cho Thành. Vân bẽn lẽn mĩm cười nhìn Vũ. Thành chột dạ liếc nhìn Vân và Vũ như tìm hiểu. Vũ làm như không có chuyện gì, cuối người lấy gùi vác lên vai) Trinh Trinh muốn làm theo bài bản, khi thấy Trọng Nghĩa và Vũ Linh cùng đi, Trinh nói “Có ai … ai đỡ em đi không?” Umm … hông!
- Đẹp: Cách Trọng Nghĩa gát kiếm trên vai rồi xoay kiếm kiểu phách lối công tử con nhà giàu thật là hay, có chút gì đó háo thắng của chàng trai trẻ đụng tình địch, nhưng lịch lãm kiểu con vương gia không kém.