|
- Hòa âm của anh Minh Tâm rất là hay ở bài nhạc, thích giọng bass và trống dằn ở phần đầu và phần cuối.
- Lúc vô đầu cảnh, lúc Cơ đứng bên bờ hồ, các sis thấy một đống rễ cây chằn chịt dưới đất không. Lúc hát bài nhạc, Ti thắc mắc sao hông thấy vũ đạo. Trợ lý đ/d nói, "một đống rễ cây vậy mà vũ gì được." Trước đó thì đ/d Lê Lộc có dặn diễn viên của cảnh, "cẩn thận nha, vấp 1 cái là lọt xuống hồ à." - Chủ ý: tạo nét dễ thương của 2 cô đào chánh qua 2 phong cách khác nhau. Lâm Kỷ Vân dễ thương ở nét khinh khỉnh, tự tin của nàng quận nương bị một gã nhà nghèo dạy đời. Hồi Diệp Cơ nhõng nhẻo trong tình "huynh muội kết nghĩa" lâu ngày gặp lại nhau. Đoạn của Lâm Kỷ Vân thì Nhan Vũ chọc ghẹo cô nàng nóng tánh quá làm sao đi săn. Đoạn của Hồi Diệp Cơ thì Nhan Vũ trêu cô em gái năm nào ngang tàng nay hiền thục ... xạo! Vũ : Cơ … Vũ ca có chê em bao giờ mà hờn giận anh chứ? Cơ: Ơ … không những em xấu người, bây giờ lại xấu tánh, nghĩ oan cho Vũ ca? Thôi, muội về Hồi tộc … Vũ: Cơ … Vũ ca xin lỗi mà. Cơ (lém lỉnh) Xin lỗi khơi khơi vậy sao? Vũ (ngây thơ) Ý trời! Xin lỗi là xin lỗi, chứ em còn đòi anh làm gì nữa? Cơ (giận): Đây đâu phải lần đầu Vũ ca xin lỗi Cơ ? Vũ: Đúng rồi ? Cơ: Mỗi lần muốn Cơ tha lỗi, Vũ ca hay làm gì, Vũ ca không nhớ sao? Vũ: Xin lỗi xong rồi còn phải làm gì nữa à? Cơ: Vũ ca quên thật rồi sao? Vũ: Từ từ chớ … để anh nhớ lại coi (Cơ đứng sát vào người Vũ gườm mặt nhìn, Vũ nhìn lại nói): Vũ: Làm gì áp đảo tinh thần dữ vậy? Đứng ra xa 1 chút được hông? (Cơ xít ra 1 chút xíu, Vũ đưa mắt nhìn ra hiệu xa nữa, Cơ nhít ra xa 1 chút nữa) Cơ: Thôi, muội về Hồi tộc, chừng nào Vũ ca nhớ thì cho Cơ biết. Cơ về . Vũ: Anh đùa tí cho vui mà. Làm sao Vũ ca quên được. (Cơ đưa mắt nhìn ra hiệu cho Vũ nói tiếp) Mỗi lần Vũ ca có lỗi, Vũ ca xin lỗi, Vũ ca tặng cho Cơ muội 1 phẩm vật tạ tội. Đúng hông!? (Cơ vui lên, nhưng kìm lại giữ mặt giận, không trả lời) Nhưng mà kỳ này, Vũ ca biết Vũ ca có lỗi nặng hơn mấy kỳ trước. … hihihi …Vũ ca cho Cơ điều kiện này: Cơ ước có cái gì, Vũ ca sẽ có cho Cơ lập tức. (Cơ nhảy gần sát vào lưng Vũ hỏi. Vũ đắc ý đứng khoanh tay cười) Cơ: Hả??? Cơ ước cái gì, Vũ ca sẽ có cho Cơ lập tức!!!??? Vũ: Đúng. Cơ: Nếu Vũ ca không có cái mà Cơ muốn thì Vũ ca tính sao? Vũ: Xời, cần gì tính toán chi cho mệt đầu óc. Bây giờ em muốn gì nói đi? (Cơ xoay người suy nghĩ, Vũ xoay lưng lại thúc giục) Em muốn gì vậy? Nói ra đi? Lẹ lẹ đi? Cơ: Từ từ chớ, làm gì áp đảo tinh thần dữ vậy? Đứng ra xa 1 chút được hông? (Vũ nghiêng người đi 1 chút xíu, Cơ đưa mắt ra hiệu xa nữa, Vũ nhít ra xa 1 chút nữa, cười lém lỉnh. Cơ nhíu mày nhìn Vũ không làm sao tin cho được.) Vũ: Thôi, em suy nghĩ đi nghen, chừng nào xong thì cho Vũ ca biết. Vũ ca đi à. (Cơ hết hồn níu Vũ lại) Vũ ca … Vũ … thì Vũ xoay người qua, rút ra một chiếc trâm kết bằng lông màu vàng.) Cơ: Một chiếc trâm kết bằng cánh lông hoàng hạc! Sao … sao Vũ ca biết … biết muội đang ước … ước … Vũ: Hoàng hạc trâm
|
|