Cảnh Triệu Phi Đăng Đàn là điểm đỉnh của ngày quay, vì a Linh độc diễn với bộ giáp mão nhẹ khoảng... 9 ký lô! Ở trên núi, có gió biển nên đỡ khổ là mát mẻ mặc dù trời nắng. Nhưng gió thì a Linh đi xiểng niễng, anh vừa đi vừa ôm đầu, 6 cặp lông nó cứ theo thuận chiều mà cuốn anh... theo chiều gió! Nên mỗi lần ngừng diễn là anh phải lo kiếm chỗ tránh gió.
Đạo diễn sắp cảnh tường thành cho anh diễn đoạn đăng đàn. Nhìn dãy cỏ là than thầm trong bụng rồi - thứ nhất là khó vũ đạo, thứ hai lạng quạng là trật giò như chơi! Dàn máy lên đèn, mọi người ngồi trên các thành đá chờ... soái gia đăng đàn. Soái gia Vũ Linh đi tới nhìn qua nhìn lại, chỉ lên bậc tam cấp của chánh điện, nói "Em thích chỗ này hơn. Có cái lư hương sao không quay chỗ này anh Lộc?" Đ/d Lê Lộc đồng ý liền "chịu thì quay thôi. Dời máy!" Mấy người ngồi coi như bầy kiến vỡ tổ, lo tránh chỗ. Anh Vũ Linh cười phân trần, "Xin lỗi, tại kép chánh thích diễn chỗ này." À, làm kép chánh thì cũng sướng thiệt. Chỗ ngoài trước chánh điện của cái miếu, có ông bảo vệ trên ghế ngồi canh, tất cả người ngoài người trong gì là kiếm mấy bậc đá ghế đá ở dưới mà ngồi. Khi a Linh trong bộ trang phục đi từ dưới lên đứng nhìn cảnh diễn để có ý kiến, thì ông bảo vệ lật đật xuống nói "lên đây ngồi, có ghế nè." A Linh cười tươi "dạ, anh ngồi đi anh, cám ơn anh. Em tựa lưng vô mấy cái thành đá được rồi." Cái ổng kiếm mấy thành đá, ổng tựa lưng và cầm quạt quạt lia lịa. Bộ võ phục bó sát người đẹp thật đẹp, nhưng người mặc chắc đang thầm than khổ |