Ngày 8 tháng 12, 2013 (Phòng Thu_Kết)
Ngày hôm đó là ngày Tiên tay đôi với a Linh vì nghệ sĩ thu tiếng cả buổi chiều tối đó chỉ có một mình Vũ Linh. Nếu có các nghệ sĩ khác chung quanh thì có người này nhắc lời văn này, người kia để ý giọng hát. Ngày đó chỉ một mình Tiên nên không tránh được xung đột vì Tiên cứ như là người bắt lỗi từng li từng tí, đôi khi đúng mà cũng nhiều lúc sai :ym18: Bên này thì Ti quen ... ah hèm ... cầm đầu người ta ... nói quá đáng cho vui thôi... nhưng ở môi trường làm việc thì Tiên thường ở thế thượng, tui nói người ta nghe, tui muốn người ta làm và tui chỉ người ta theo. Còn ở phòng thu thì Ti lép vế hẳn hoi. Nói về nghề thì mình thuộc dạng vô công rỗi nghề (!? dùng chữ đúng chưa ta!), không kinh nghiệm gì hết từ kỹ thuật thu tiếng đến cầm máy quay. Cho nên Ti thường im lặng và đứng qua một bên cho nhà nghề ra tay. Nhưng khi không có ai trong phòng thu thì Tiên đành phải bấm gan làm liều. Mà nhè ngay sếp Linh mà tui đối đầu thì kể như ... rồi đời.

- "Anh thoại sai của em rồi."
- "Sai chỗ nào."
- "Trộm cắp mà anh nói là trôm cắp."
- "Làm gì có!"
- "Cho chị nghe lại đi Minh."
Minh mở lại nghe, "Trộm cắp!" oops ... "Trộm cắp đàng hoàng mà cô nghe gì hay vậy!"

- "Vương Mãnh anh ơi!"
- "Đúng rồi. Anh nói Vương Mãnh mà."
- "Em nghe sao thành Dũng Mãnh."
- "Nghe lại Minh."

Nghe lại. "Vương Mãnh" ... oops ... sếp Linh nhìn ... em mắc cỡ cuối đầu...

- "Thiếu văn của em."
- "Không à. Tui hát đủ văn à."
- "Em còn hai câu cuối nữa mà."
- "Đâu có. Hết rồi."
- "Hai câu nè."
- "Mờ nhạc cho chị Tiên nghe lại đi Minh."
Mở nhạc. Nhạc chỉ tới đó thôi, thiếu 2 câu cuối. Tiên réo, "Anh Taaaaaaám... thiếu em hai câu rồi ... hichichic..." Anh Tám Tèo nói, "Đâu có. ", "Thiếu của em rồi... hichichic...", "À, em theo vô hai câu nữa." Vũ Linh nói, "Nhạc người ta vậy, cô thêm chi 2 câu vô rồi nói thiếu. ", "Thì em muốn lạ một chút mà."

- "Hình như hai chữ cuối anh hơi khàn."
- "Nghe lại đi Minh."
- "Thu lại. Cô Tiên không chịu."
- "Anh thấy được thì được mà."
- "Lại đi con ơi. Cậu cháu mình ráng lên con"
Tiên quay qua nhìn Minh cười hì hì.

A Linh hát bài quảng đó. Tiên nghe thì hơi nghiêng đầu một chút tí thôi tại vì nếu anh khoẻ thì anh có thể bắn giọng cao lên hay hơn nhưng không lên tiếng. Tại mình trong cuộc mình đòi vậy chứ khán giả nghe sẽ vấn thấy hay và xuất sắc. A Linh hát xong, lật sang trang giấy. Tiên im lặng lật tờ kịch bản theo. Không biết a Linh nghĩ gì hay hiểu gì mà anh im lặng một vài giây rồi lật trang giấy lại nói với Minh, "Cho Cậu thu lại bài nãy." Khi hát lại thì anh đưa giọng cao hơn. Không biết gương mặt Tiên có hiện rõ gì không mà a Linh, mắt vẫn nhìn kịch bản và nói bâng quơ, "Chỉ ráng lên cao được bao nhiêu đó thôi." Tiên thấy hình như mình bị trúng tẩy nên khẽ cuối đầu cười nhẹ. Tiếng a Linh "hừ" nhẹ tiếp theo đó.

A Linh gân cổ lên hát vì bài chạy chữ, nhịp đã nhanh và văn thì trắc, lại nhấn nhá âm chữ cho mạnh làm sếp Linh muốn đứt hơi thì nàng Tiên ngại ngừng đưa tay lên xin phép lên tiếng. Sếp Linh quay qua nhìn. "Hiếu trung! Anh hát 'tiếng trung'" Ui chời ... sếp nổi quạu nói, "Văn viết gì mà không cho người ta thở!" Thiệt tình là tui chỉ muốn ngồi im lặng thưởng thức thôi chứ không muốn làm mấy cái chuyện chỉnh văn chỉnh giọng gì ai hết mà túng thế tùng quyền chứ nếu có ai làm thì em đâu đến nỗi ra mặt :ym2:

Anh Linh cất giọng vô vọng cổ ngọt ngào mạnh bạo lã lướt nghe rất đã. Chính anh còn khoái chí, vừa dứt câu là anh búng ngón tay, "yeah!" Tiên nhăn nhó lên tiếng nhát gừng, "trung thần anh ơi.", "Hả!?", "'Trung thần' mà anh hát 'quân thần'", vừa nói tui vừa cầm cuốn kịch bản che mặt như ý nói hỏng phải em lên tiếng, đứa khác đó. A Linh đọc lại, aiya, sếp xụ mặt xuống thấy rõ rồi lầm bầm, "chết m." Tiên thấy a Linh đuối sức rồi nên nói "'Quân thần" cũng được rồi anh." A Linh lắc đầu. Thế là gân cổ, đỏ mặt hát lại câu vọng cổ.

Gặp câu vọng cổ, anh Linh lớn tiếng, "Nè nha. Lần đầu tiên trong lịch sử bài vọng cổ, câu hò nhì .. một hai ba ... hơn tới 9 chữ!!!" Tiên lên tiếng, "Vậy mà anh vô nhịp mới hay!" Nói xong chụp miệng liền! Gặp sếp đang mệt hết hơi mà tui còn châm ngòi cho sếp nổi quạu!

Tới bài nhạc mà anh Tám Tèo đói bụng xuống lầu ăn. À, bữa tối đó ăn món Hủ tíu Nam Vang theo lời yêu cầu của Tám Tèo. Tô hủ tíu to đùng. Tiên nhìn là thấy không xong rồi. Thế là hỏi ai chia với Tiên. A Linh nói anh chỉ kéo cho Tiên được 1/3 tô thôi. A Phương phải ra tay nghĩa hiệp một lần nữa, lãnh thêm 1/3 tô hủ tíu. Sợi hủ tíu của Sài Gòn khác bên này, không dẻo và dai bằng nên ăn không được hấp dẫn lắm nhưng cũng khá ngon. Trở lại với bài nhạc. Tiên nói để Tiên chạy xuống lầu kéo anh Tám lên thì a Linh nói thôi để anh Tám nghỉ, anh em mình quất bài này được rồi. Trời!!! Muốn sếp nạt tui mất tiếng luôn sao mà phang cho câu đó. Nhạc lên, Tiên dẫn giọng cho a Linh. Giọng Tiên thuộc dạng nhẹ không có hơi. A Linh giọng cao mạnh. Tui muốn lên cho cao bằng giọng Vũ Linh là chỉ có nước hét lên. Còn thấp thì tắt tiếng luôn. Ngang hông thì Vũ Linh sẽ bị tẩu hoả nhập ma tại chỗ. Đường nào tui cũng tử nạn!!! Rồi thì cũng lạng lách qua đò. Xong bài thì Tám Tèo mới lững thững bước vô hỏi bài nhạc đâu, lấy ra hát. Sếp Linh xời cho một tiếng, nói "Xong rồi.", "Uả. Hay vậy ta!" Vũ Linh nhún nhún cười cười khoái chí. Tám Tèo ngạc nhiên cứ nói, "Hay nha!", "Chuyện nhỏ." Chuyện nhỏ với sếp chứ nãy giờ tui run như con khỉ té giếng!!!

Tới bài nhạc thứ hai, bài chủ đề. Bài này thì phải do Tám Tèo đứng mũi chịu sào chứ đừng bắt tác giả đưa giọng. Tui theo Vũ Linh có một vài câu mà tui hết hơi rồi! Hát xong, a Linh nói "Anh thích kiểu nhạc này nè. Sao không viết kiểu này cho anh." Nàng Tiên tửng tửng đối lại, "Phải đổi tông chứ anh. Không lẽ cứ một tông hát hoài." Ui chời... lại đưa tay bịt miệng... cứ dạ cho rồi, đối đáp làm chi vậy trời ơi là trời!!!

Lúc đầu vô ngày thu vui lắm. A Linh hỏi hôm nay thu tới mấy giờ là anh xong. Từ anh Tám Téo tới Minh đều khẳng định, "Còn ít mà. 8 giờ xong." Vũ Linh nói nếu tới 8 giờ xong thì thôi khỏi ăn tối, thu xong ăn luôn. Tới 8:30 tối, Vũ Linh vẫn chưa xong, thôi kéo nhau ăn hủ tíu. Vũ Linh cứ theo cây kim đồng hồ mà thi gan. Anh cười hì hì nói, "May mà tui kéo mọi người đi ăn chứ kiểu này tới 10 giờ cũng không ăn luôn."

Đến bài cuối, câu thoại cuối... từ từ đi qua, Tiên nhìn đồng hồ: 11:30!!! A Linh đứng nhìn chờ đợi Minh nói câu cuối cùng. Minh lật qua lật lại, "Xong, Cậu!" A Linh kéo cái headphone ra khỏi đầu và nói, "Phải xong thôi chứ Cậu cũng rã rời rồi Con." Tiên la "yeah!" mừng rỡ. Minh bước ra ngoài nói nhỏ với Vũ Linh, "Cậu. Nếu con có sai sót gì Cậu giúp con nha Cậu." Nghe Minh nói câu chân tình vậy thì Cậu cũng đáp lại nhẹ nhàng, "Ờ con. Có gì cứ gọi cho Cậu.", "Tuồng dài quá con sợ con thiếu. Cậu thương mà giúp con.", "Cậu biết mà. Cứ dò lại đi, thiếu gì Cậu trở lại. Thôi nghỉ đi con. Cậu cũng đuối quá rồi."

A Linh dọt lẹ. Tiên chờ anh Tám Tèo thu dọn keyboard rồi cùng xuống lầu với anh. Minh gọi taxi dùm. Anh Tám Tèo đứng nói chuyện. Tiên nói anh về đi, cả ngày mệt rồi. Anh Minh Tâm nói đợi xe tới rồi anh đi luôn cũng đâu có gì. Taxi tới. Anh em chia tay. Tiên quay qua cám ơn Minh rất nhiều. Minh vẫn còn phải làm việc ngày 9 cho đến 12 để thu tiếng cho các nghệ sĩ còn lại và dựng tiếng cho quay phim. Tiên về nghỉ qua đêm chuẩn bị ngày mai lên đường theo đạo diễn, chủ nhiệm và thiết kế chọn cảnh. Chuyện phòng thu tạm xong và tạm dừng :ym4: