Tô Châu và Thy Nhung thay phiên đấu với Vũ Linh. Hai nghệ sĩ này lúc đầu không có trong kịch bản. Vai của Tô Châu từ đầu là Tiên dự định cho Lê Tứ. Tiên thích tiếng hát của Lê Tứ cũng như nét diễn vào nhân vật của anh. Lúc đầu Lê Tứ nhận lời mặc dù phải chia đôi lịch quay vì anh đang quay cho đài truyền hình, sẽ né lịch bên quay phim. Nhưng vì anh Phương phải xếp lịch cho 25 diễn viên nên Lê Tứ không né được lịch quay phim nên cuối cùng phải rút lui bên Đại Nam vì ngại làm ảnh hưởng đến lịch quay của Đại Nam nếu đạo diễn phải sắp lịch cho phù hợp với thời gian của Lê Tứ. Anh Việt đưa ra một vài tên nghệ sĩ mà Tiên nhìn vô thì thấy không hợp vai. Cuối cùng thì anh Việt đưa ra Tô Châu. Vừa nghe Tô Châu là Tiên gật đầu liền. Lúc đó nhiều chuyện xẩy ra quá nên đầu óc không được lanh lẹ cho lắm nên không nghĩ đến Tô Châu ngay từ lúc đầu. Đối với Tiên thì anh Tô Châu có một giọng ca mạnh và truyền cảm, diễn rất vào nhân vật và đa dạng. Tô Châu có thể vào vai lão, vai ác, vai trung, vai nịnh, vai hiền ... đều ra nhân vật. Anh Việt nói sẽ trả lời cho Tiên biết. Tiên thầm mong anh Tô Châu sẽ nhận lời. Khi hỏi lại mình có được anh Tô Châu không thì anh Việt không trả lời có hay không mà chỉ nói, "Ngày 7 Tô Châu sẽ vô phòng thu." Yes!!!
Thy Nhung và Tô Châu cùng tấn công Vũ Linh ở bài Xang Xừ Líu và Duyên Kỳ Ngộ. Bài Xang Xừ Líu là bài đầu tiên Thy Nhung trực diện với Vũ Linh. Cô nàng vừa run vừa nói, "Con hát sai Cậu ngừng con nha Cậu.", "Khỏi nói. Hát sai là bụp liền chứ ngừng gì.", "Cậu làm con sợ quá hà.", "Tui có ăn thịt ai đâu mà sợ.", "Cậu đánh con á!", "Tao đá luôn chứ đánh gì." Thy Nhung đưa mắt nhìn Tiên. Tiên chỉ biết ngồi đó mà cười. Gặp tui mà cầu cứu thì thất sách rồi! Tam thập lục kế của Tôn Vũ tui hỏng binh được kế nào hết, kể cả cái kế cuối cùng tẩu vi thượng sách!
Vũ Linh bắt giọng. Thy Nhung hoà vô ... trật giọng. Vũ Linh bắt giọng lại. Thy Nhung hoà vô ... rớt nhịp. Vũ Linh nói, "Mới vô là muốn xáng một cái rồi." Thy Nhung ngượng ngịu cuối đầu. Vũ Linh bắt giọng. Thy Nhung hát ... trật! Ui chời, sếp quay qua, "Tao tán một cái bây giờ." Thy Nhung rút người rồi lại nhìn Tiên. Tiên cười nhẹ như an ủi người đẹp. A Linh hát câu của Thy Nhung để Thy Nhung lấy nhịp và giọng. Lần thứ 4, Tiên ngồi mà nín thở cho Thy Nhung. Cô nàng lướt qua nhẹ nhàng mà lại luyến láy tài tình, giọng cao vút thật lã lướt và điêu luyện. Vũ Linh có vẻ hài lòng nên anh khẽ gật đầu. Thy Nhung tự tin và cứ vậy mà hai giọng ca hòa nhau lên xuống thật là tuyệt vời. Vũ Linh lướt tới đâu, Thy Nhung theo sát tới đó, phải nói nghe rất hay. Tiên vừa thở phào vừa mừng vừa vui. Thở phào cho Thy Nhung lấy được bình tĩnh. Mừng là Thy Nhung vào câu ngọt lịm. Vui là vì kịch bản này may mắn có được thêm một giọng ca hay. Cáí duyên soạn giả vẫn còn mĩm cười với Văn Tiên
Tuy Vũ Linh là chính và đi xuyên suốt kịch bản như người đưa đò cho các nghệ sĩ nhưng mỗi nghệ sĩ phải có thực tài thì đò mới xuôi chèo mát mái, thì ông lái đò mới đủ sức mà đưa cho đủ người qua đò.
Tới bài Duyên Kỳ Ngộ thì Tô Châu hòa giọng. Tô Châu rất vững bài bản. Tiên có nói chuyện với anh Tô Châu từ đâu anh đến với cải lương. Anh nói hồi đó đi làm công nhân mà đã mê cải lương. Lúc anh 18 tuổi, nghe nói trường sân khấu tuyển sinh nên anh đi thi và đậu, từ đó bỏ nghề công nhân làm nghệ sĩ. Dù xuất thân từ cải lương nhưng anh rất thích hồ quảng. Cứ nghe nhạc quảng lên là nghe lòng rạo rực, muốn hát. Và dĩ nhiên với nghệ sĩ theo hồ quảng thì Vũ Linh là số một. Tô Châu cứ khen Vũ Linh, nói anh Năm luyến láy hay quá và cách hát chẻ nhịp vào nhịp của Vũ Linh cũng thuộc hàng số một. Ở bài Duyên Kỳ Ngộ thì nhịp nhàng quá phức tạp. Tiên viết mà Tiên cứ lầm bầm câu hát coi nó vào nhịp ở đâu để thêm chữa hoặc bớt chữ. Viết một hồi, lầm bầm một hồi, nghe nhạc ... quáng gà!!! Ráng ngồi nghe nhạc lại, phân nhịp lại thấy cũng ổn mà cũng không nhưng rồi tự tin có a Linh
Bộ ba Vũ Linh - Thy Nhung - Tô Châu vào bài này cũng gọn đẹp. Vì lời văn mang lối thách thức, tự hào, mời gọi ... nên nhịp thả nhịp chạy. A Linh là người giữ nhịp. Đến đoạn anh hát mà Thy Nhung không theo nhịp được thì anh dừng lại, nói "Cậu thoại câu này, chừa nhịp cho con dễ ca." Thy Nhung dư nhịp để thả văn vào nhạc. Tiên thấy cảnh này quá đẹp và tài tình ở Vũ Linh. Cho nên vừa rồi đọc bài nhận xét của bà giáo nào nói Vũ Linh cố tình kéo hơi, lấn lướt bạn diễn trên sân khấu mà tui biết lòng dạ bà nọ xấu bụng.
Thy Nhung tạm rút lui. Tô Châu vào song tấu với Vũ Linh. Tô Châu vào câu nào là chắc câu đó, giọng vang rền rất hay. Nói về giọng ca của anh Tô Châu thì Tiên bị anh chinh phục ở tuồng Hoàng Hậu Hai Quê Hương khi anh song tấu với ns Minh Vương, hai giọng ca thật là hay. Tô Châu sở hữu giọng ca cao nên Vũ Linh phải theo độ cao của Tô Châu. Ở Vũ Linh thì Tiên thấy anh hơi cực ở chỗ là do ở vai đàn anh, ở vai nghệ sĩ cao cơ nên thường là anh bị ép
Hát với giọng thấp thì anh phải chỉnh giọng thấp để không làm khó bạn diễn. Với giọng ca ngang thì anh phải lãnh phần lên xuống. Với giọng ca cao thì anh phải lên cao. Khi làm nhạc, Tiên chỉ nghe nhạc theo giọng của ns khác ngoài Vũ Linh. Khi đụng với Vũ Linh thì bên nhạc nói "Vũ Linh theo được" ... xong chuyện
Khi Tô Châu bắt giọng cao, gặp câu vọng cổ 1 là cuối câu là một khung nhạc lên cao, Vũ Linh "bắn" giọng lên cao vút theo. Tiên ngồi nghe mà wow ...
Theo xong là Vũ Linh phát mệt, vừa lắc đầu vừa than nhẹ, "Tại ảnh lên cao nên tui phải cố theo", Tô Châu cười hè hè và khâm phục. Hai giọng ca này hòa với nhau, công nhận, vang rền như chuông và cao vút.