Ngày 05 tháng 12, 2013 (tt)

Hành Trình Theo Đoàn Phim 07.


Bữa tối đó theo lời yêu cầu của sếp Linh, mọi người ăn bánh canh cua. Bánh canh cua đặc biệt nên mỗi phần họ nện cho một con cua... cua gì giống blue crab bên này!!! Để vào cái tô nhìn giựt mình!!! Ti ngồi trợn mắt trong im lặng nhìn con cua đang tung tăng trong tô soup như thách thức dám, dám nhai càng tui hông bà Tiên!!! A Linh hỏi cần gì mà chưa ăn. "Em ăn không hết nên chưa ăn." A Linh nói vậy thì ăn phần chung với anh vì anh cũng không chở nổi tô bánh canh này. Anh hỏi mua ở đâu mà nhiều quá, bao nhiêu một tô vậy. Nghe thoáng là 45 hay 75 ngàn gì đó. Ở bên này món bánh canh cua là có thịt giò heo, huyết, chả tôm và thịt cua. Bây giờ có nhà hàng chuyên bánh canh, chơi nguyên 1 cái lobster tail, $20 một tô.

Anh Linh chia ra mà Tiên cứ oái oái, nhiều lắm, bớt lại, "Cua nè.", "Em không ăn.", "Anh cũng không ăn." Hai anh em nhìn qua a Phương ... hà hà ... có cứu tinh!!! Thế là Ti có một chén bánh canh cua với bánh canh và soup! A Linh nói bỏ ớt và chanh vô cho ngon. Đúng là soup ngon. A Linh nhìn a Phương ăn rồi nói thầm với Tiên, "Em coi nha, một chút ai cũng ăn xong chỉ còn mình Phương thôi." Ti nghe cười hì hì. A Linh lại nói tiếp, "Nó ăn thưởng thức lắm nha, ai nói gì nói, ai làm gì làm" Ti lại cười hí hí. Quay qua nhìn a Phương đúng là ổng đang thưởng thức món ăn, nhai từng cái chân cua, nhai chầm chậm. Ai nấu bếp cho a Phương chắc thích lắm vì anh ăn như thưởng thức từng vị chứ không phải ăn cho có ăn. Mọi người uống trà đá. A Linh có chai nước trà xanh để là "Dr Thanh" gì đó, chơi bằng tiếng Anh luôn. Ti thì kỵ mấy món trà trong lon, trong chai vì trà đâu có khó nấu mà khi vào lon, vào chai là thấy có chất preservatives (xin lỗi hỏng biết dịch). Ti đưa tay lấy chai trà nói "Anh uống mấy cái này đường không đó.", "Đâu có. Loại này đâu có đường. Anh đâu có uống ngọt.", "Có tốt không anh?", "Tốt chứ." , "Em không tin mấy thứ trà trong chai đâu.", "Hiệu này uống được."

Ngồi tán dóc qua lại một chút thì mọi người trở ngược lên lâu thu tiếng tiếp. Thu chừng hai tiếng thì a Linh nhìn vào phòng trong nói, "Nhìn mặt mệt rồi đó Minh. Ráng theo Cậu tới 11 giờ cho xong phần này." Tiếng Minh dạ. A Linh thu thêm 10' gì đó rồi quay qua nhìn a Minh Tâm xin phép, "Em nghỉ nha anh Tám. Sao tự nhiên mệt quá. Mai em tới sớm.", "Ừa, mệt thì nghỉ." A Linh nhìn vô phòng nói, "Thôi nghỉ Minh ơi.", "Con làm nổi mà Cậu.", "Cậu mệt rồi. Thôi để ngày mai Cậu vô sớm." Tiên nghe nói thì quớ làng, giọng a Linh đang hay quá chừng, lên cao nghe đã phổi mà tự nhiên anh nói mệt!!! Đối với giọng ca của a Linh thì Tiên đòi cao lắm, thật mạnh, thật vang, trong, cao ... mà ngày đó anh có đủ hết mà bỏ qua ngày mai, lỡ ... nếu ... tại ... bị ... thì sao!!! Tiên ngồi im không nói nên lời thì a Linh quay qua nói "Anh mệt quá, để mai anh tới sớm thu nha Tiên." Biết nói sao bây giờ, Tiên dạ nhẹ rồi đứng dậy dọn dẹp đồ vào giỏ vừa hờn vừa nói bâng quơ, "Em về đây có 3 tuần mà anh không cho em thời gian." Ti cầm cái giỏ lên. A Linh đứng im lặng rồi nói như bị nghẹn á, giọng trầm nhẹ "mai..mai anh tới sớm." Nói rồi anh quay lưng bước cái ào ra khỏi phòng thu. Trong phòng thì anh Minh Tâm cũng đang thu dọn. Chinh Nhân cũng lấy cuốn kịch bản nhìn Tiên cười nhẹ. Đối với người Tiên không liên quan và không quan trọng thì sự giận hờn Tiên không hề thể hiện qua mặt. Nhưng với người mà Tiên thương thì ôi thôi tui hỉ nộ ái ố... phát mệt! Mà có người tố cáo rằng mỗi lần nhìn mặt Tiên khó chịu là chịu không nổi, cái mặt nhìn thật là ... nóng lên tới cổ!!! Nghe lời tố cáo vậy Ti cũng ngạc nhiên, tưởng đâu mình giận lên mình đẹp như Tây Thi đó chứ :ym17: , để người ta nhìn người ta thương, người ta lụy. Ai ngờ nhìn mặt mình khó chịu người ta muốn... đập! Trái ngang...ngang trái ... ngang ngang trái... "Đêm định mệnh" đó, gương mặt đó ám ảnh Linh ca :ym21: nên nhớ tới là sếp không hề nương tay, "bữa đó nhìn cái mặt cô như cái bánh bao 60 ngàn!" :ym13: , "Nhỏ mọn, toan tính, ích kỷ, quá đáng" :ym20: , "Hát như vậy mà chưa vừa lòng" :ym71: ... nên ngày sinh nhật của sếp, sếp cho ăn "tát" mấy chục cái!!!

Chinh Nhân an ủi nói, "Cậu không có mệt đâu chị. Tại thằng Minh nó mệt mà làm việc với Cậu nó không dám nghỉ đâu nên Cậu phải nói Cậu mệt để cho nó nghỉ." Minh bước ra, cặp mắt đỏ hoe, dáng nhìn mệt mỏi. Tiên nhìn thấy thương nói em ráng ngủ sớm đi Minh. "Ngủ chớ chị. Không thôi ngày mai Cậu quất em chết."

Bữa tối đó anh Minh Tâm chở Tiên về. Minh cho mượn cái nón, nhìn mà Tiên thấy tiếu lâm, con nít gì đâu, trên nón in mấy hình mấy con Pikachu.

Có thể nói là 7 năm rồi mới ngồi xe máy lại. Lần đầu về VN thì anh Việt có chở đi một hai lần. Ban đêm của Sài Gòn vào tháng 12 thật là thoải mái, gió thật mát mặc dù đối với người bản xứ thì ai cũng mặc áo khoát vì lạnh. Vừa chạy, anh Tám Tèo vừa làm tourguide, chỉ đây là con đường tên này có cái này, chỗ này có phở 60 ngàn một tô rất ngon, không có bột ngọt. Đường này đi về nhà của ns này, đường kia đi về nhà ns kia... À, ban đêm mà thấy mấy chiếc kệ đẩy bán quần áo và cũng có mấy cô gái trẻ đang lựa quần áo. Tiên ngạc nhiên nói là bây giờ vẫn còn buôn bán. Anh Minh Tấm "Bây giờ họ mới dọn đồ ra bán" Hả... bây giờ là 10 giờ tối rồi mà. Lối sinh hoạt ban đêm ở Sài Gòn mạnh hơn bên này. Vẫn thấy xe bánh mì nho nhỏ với người bán ngồi trong một góc đường. Vẫn thấy ở cái hẻm nhỏ có xe mì với ánh đèn neon mờ nhạt, một vài cái bàn cái ghế nhỏ và một vài người khách đang ngồi ăn. Vẫn thấy miếng vải trãi dài trên lề đường bán mũ bảo hiểm, bán nón với chị bán hàng ngồi kê gối nhìn bâng quơ ra đường. Vẫn có một chiếc xe với cái lò hấp bán bánh bao với người bán ngồi dựa đầu vào thành gỗ chờ khách. Ti cứ nghĩ trong đầu họ sẽ bán được bao nhiêu mà phải đi bán trong đêm khuya vắng người như vậy. Nhình mấy cảnh này trái ngược hoàn toàn với mấy lần Tiên đến các night clubs ở Sài Gòn. Một bên có người ngồi trong lẳng lặng, đôi mắt nhìn bâng quơ không suy nghĩ tính toán. Một bên ồn ào náo nhiệt với những nụ cười ha hả, áo quần rực rỡ, tay cầm ly rượu...bước ra xe đợi trước cửa.

Anh Tám Tèo chở Tiên tới khách sạn. Cái nón cột sao mà lấy ra không được. Tiên phải nghiêng đầu nhờ anh tháo dây dùm. Tháo dây xong thì Tiên gởi cái nón cho anh giữ luôn, sáng mai anh trả lại cho Minh. Lên phòng, lấy phone để charge, máy quay để charge, rồi copy mấy clips vào laptop để có chỗ quay phim tiếp.

Lại có "sự cố" laptop. Số là cuối năm qua, Tiên có quá nhiều việc phải làm, cho nên đã tính trước là phải quay phim trong tháng 5 chứ không có thời gian nào khác. Tháng 5 sếp Linh bận nên Tiên cũng không tính được ngày nào mà đợi năm sau thì một phần khán giả sẽ thất vọng vì chờ đợi quá lâu, một phần tui sợ tui quất thêm 100 trang, một phần là ngại sức khỏe của a Linh, một phần việc làm cứ mỗi ngày mỗi ... phát ớn!!! Thế là lần đầu tiên đi chơi mà tui phải rinh cái laptop theo để làm việc. Ai đi đâu khoái mang laptop chứ Tiên là bỏ hết công việc ở nhà. Làm việc thì tui có thể làm biếng chứ chơi là hết mình :ym17: Đừng mong gọi điện thoại hay email, em bận ... chơi òi!!! Đúng là trời hiểu lòng người làm biếng, khiến cho cái dây điện charge vào laptop ... biến! Nhưng việc phải làm, máy Tiên hiệu HP, máy a Linh cũng HP nên nghĩ mượn dây điện chắc được. Nga đem dây điện vô phòng thu ... trật lất. Nga nói ra khu trường Bùi Thị Xuân, họ chuyên bán mấy dây diện cho laptop. Chạy tới khi đó là họ chuyên "custom made", có nghĩa là họ làm đầu điện, đầu dây theo máy ... mà vẫn không làm được vì không có parts. Hỏi tài xế, tài xế nói khu bán computer lớn nhất Sài Gòn thế nào cũng có, tên tiệm là "Phong Vũ" ... nghe sao giống tên nhân vật nào của a Linh có đóng hay tại mình nghe lộn! Tới đó... lục đầy tiệm, không có. Họ nói đến số 12 Tú Xương là đại diện của hãng HP thế nào cũng có. Lái xe tới đó. Đại diện nói model mới quá, VN chưa nhập hàng nên ... không có dây!!! Trời đất ơi là trời đất hỡi!!! Mấy cha nội HP này sợ nhái hàng cái gì mà đến nỗi dây diện cũng làm khác. Thế là Tiên chôm laptop của thầy Lân xài đỡ còn laptop của mình tha hồ nằm thẳng cẳng nhai lá me chờ thời. Mà laptop của thầy Lân cũng chỉ là cái backup của hình và videoclips quay của Tiên thôi chứ việc làm thì miễn đi tại vì bao nhiêu tài liệu nó nằm trong máy của Tiên chứ đâu có máy ai khác. Thế là phải gọi về bên này nhờ đi mua dây diện và gởi về cho Tiên. Tui vừa nói mà cười đau khổ trong lòng, ngày mà tui nhận dây diện chắc cũng là ngày tui chuẩn bị lên máy bay về cố quận!