Ngày 29 tháng 11, 2013 - Kịch Bản

Ngày 29 tháng 11, 2013

Một buổi sáng không bình thường như mọi lần.

8 giờ sáng. Anh Minh Tâm gọi nói anh và các nhạc công đang ở phòng thu mà sao không có kịch bản! Huh ... là sao. Vô phòng thâu mà không có kịch bản ... là sao!!! Ti gọi anh Việt. Anh cũng ngạc nhiên nói anh Minh Tâm có kịch bản mà. Ti cũng không hiểu ất giáp là tại sao. Thế là gọi lại anh Minh Tâm. Anh nói anh có cuốn kịch bản của Ti gởi về mà các nhạc công và phòng thu cần phải có kịch bản. À thì ra là vậy. Xưa giờ Ti đâu có lo về phần này, chỉ biết vô tới phòng thâu là có cuốn kịch bản để rõ ràng "Văn Tiên" là mình cứ việc "chính chủ" thôi. Tiên lại gọi anh Việt hỏi và nói luôn là nếu anh bận thì thôi em sẽ đi in kịch bản. Mà bản chỉnh thì Tiên không có. Kỳ này trục trặc ngay từ kịch bản. Một phần Ti hiểu anh Việt bận công việc của anh nên không có thì giờ cho bên Tiên. Một phần thì cứ tự tin cho rằng bài bản văn chương của mình không đến nỗi trắc để anh tốn công chỉnh nên cứ dùng bản gốc của mình là ok. Nhưng Tiên cần sự thống nhất bản gốc bản chỉnh nên Tiên nói anh Việt gởi gấp bản của anh để Tiên cho đi in. Nhận bản chỉnh qua email, Tiên lập tức chuyển qua usb và chạy xuống nhờ lễ tân của khách sạn in dùm 10 bản. Anh chàng dạ dạ ... Ti hỏi bao lâu. Ẻm nói chắc có liền. Ti nói luôn, mỗi bản là 214 trang, chị cần 10 bản, hơn 2 ngàn trang giấy. Ẻm quớ làng rồi hỏi có đóng bìa xanh không. Thì tới Ti quớ làng ... bìa xanh!? ... Ti nói làm cho đàng hoàng và đẹp. Ẻm nói vậy chị cho em ... 1.5 tiếng đồng hồ! Chị cần gấp lắm, em ráng làm trong vòng 1 tiếng cho chị. Ẻm nói em đi liền đây chị. Lúc đó, anh Minh Tâm lại gọi, "Em! Mọi người đang chờ kịch bản.", "Dạ em cho người in rồi anh.", "Chừng nào em tới phòng thu?", "Có lẽ 2 tiếng!?", "Trời ... vậy trong 2 tiếng tụi anh làm gì.", "Uống cà phê ... hahaha...", "Thôi anh dùng kịch bản của em đưa cho anh làm việc trước. Tới sớm nha.", "Dạ. Có là em đi liền." Tiên quýnh quá gọi anh Phương vì anh đã làm việc với Tiên trên điện thoại mấy tuần trước khi Tiên về VN. Câu đầu tiên, "Anh có ở phòng thu không vậy?", "Em nghĩ sao mà hỏi anh câu đó vậy cô Tiên. Dạ anh ở phòng thu từ sáng rồi cô Tiên.", "hihihi...", "Kịch bản đâu?", "Em đang cho in.", "Trời...", "yeah ... trời ..."

9:30 sáng. Tiếng gõ cửa phòng. Anh chàng khệ nệ trên tay mấy cuốn in bìa xanh lịch lãm vừa thở vừa nói em phụ người ta đóng gói cho nhanh rồi chạy đem lên cho chị, chị kiểm lại cho đúng dùm em. Ti rủa thầm trong lòng, "in thôi mà cũng sai là sao?" Ti cũng ráng cười nói để chị coi Cám ơn và cho em tiền tips rồi lật sơ mấy trang, có sót có sai thì hạ hồi phân giải. Ôm mấy kịch bản trên tay rồi đeo cái backpack lên đường.

10:00 sáng. Lên taxi thì chợt nhớ là đã 3 năm rồi minh trở lại phòng thu ... không nhớ địa chỉ, càng không nhớ đường đi. Gọi đt hỏi anh Minh Tâm. Anh Minh Tâm cũng không biết địa chỉ. Hình như thói quen ở bên Sài Gòn là định hướng rồi đi chứ ít khi dùng địa chỉ. Anh Minh Tâm hỏi Minh. Minh nói đưa đt cho tài xế để Minh chỉ đường cho đi. Ờ vậy đi, chứ Tiên mà lập lại chưa chắc tài xế hiểu được.

11:00 sáng. Mãi tới giờ này mới tới được phòng thu. Ti bước vào thì có đầy đủ mọi người của ban nhạc và a Phương. Ti cười chào và đưa kịch bản. Tiếng đàn vẫn ríu rắt vẫn say hồn như mọi lần. Mọi người cùng nhau dò lời văn cùng với nhạc xem có thiếu hay dư rồi vì Tiên xẻ bài nên nhạc sĩ phải mắc công phân nhịp. Thêm vào là ai song tấu với ai để chỉnh dây. Vấn đề lớn là ở chỗ này.