Strict Standards: Non-static method Dispatcher::getContent() should not be called statically in /home/fmlvktqi0123/public_html/ngututu/index.php on line 13
Ngu Tu Tu Phat So

Deprecated: mysql_connect(): The mysql extension is deprecated and will be removed in the future: use mysqli or PDO instead in /home/fmlvktqi0123/public_html/ngututu/include/cls_connect.php on line 44

Deprecated: mysql_connect(): The mysql extension is deprecated and will be removed in the future: use mysqli or PDO instead in /home/fmlvktqi0123/public_html/ngututu/include/cls_connect.php on line 44

Deprecated: mysql_connect(): The mysql extension is deprecated and will be removed in the future: use mysqli or PDO instead in /home/fmlvktqi0123/public_html/ngututu/include/cls_connect.php on line 44
  • Hành Trình Theo Đoàn Phim 57 - 4:28 sáng
  • Ngày 8 tháng 12, 2011
  •  
  • Bài Hổ Oai thì a Linh có phần bảo thủ trong giọng hát hơn, xuống tông trầm. Sau bài này thì phần thoại tình cảm. tstktstk... hay lắm. Đoạn này thoại trong tâm trạng đau đớn, trong nghẹn lời. Sẵn sếp Linh bị khan tiếng ... giọng thoại tự nhiên thành khỏi phải diễn ... heheehe ... :ym69:

    Cứ vậy mà trang giấy cứ tiếp tục được lật tới và tới. Nhiều bài hát xong, a Linh cứ lắc đầu rồi chắc lưỡi, "hát như trả bài" Tới bài Mẫu Tầm Tử, dễ ẹt! Vậy mà a Linh bắt giọng vô hoài không xong. Anh nói như không tin và có chút nổi cộc, "Mẫu Tầm Tử mà không vô được là sao vậy nè!" Bình Tinh và Chinh Nhân thay phiên nhau bắt giọng cho a Linh. Giọng Tinh là đá đá ở đâu trên cao, Chinh Nhân thì ngang ngang mà mạnh ai thì cứ vô nhịp. Ti nghe còn muốn điên huống gì a Linh. Ti ngồi cứ sợ a Linh nổi quạu. Mà có lẽ ổng còn hơi sức đâu mà quạu nên cứ đứng im nghe. Có lẽ trong lúc đó là anh đang định thần lại rồi ra hiệu cho 2 đứa con nuôi kia im để Ba thu. Anh vào ào ào dễ dàng thôi. Nhưng độ khan và yếu trong hơi của anh lên rõ ràng rồi. Anh quất tiếp bài Nam Đảo. So với giọng thường ngày của anh, như Ti để ý, thì anh đúng là chuyển tông ngang. Vẫn hay, vẫn luyến láy, vẫn ngân ... đủ bảo đảm một giọng ca hay. Nhưng vì Ti quen giọng anh rồi nên Ti cho là anh ... nhát đòn, không dám lạng lách. Ti có thêm một cách nhìn vào nghệ thuật ca cải lương của các nghệ sĩ giỏi nghề, mà Vũ Linh là điển hình. Lúc anh khoẻ, anh lên cao, thả hơi, lạng âm rất là hay. Lúc yếu vẫn hát được, chỉ lép phần "hát cho đã phổi".

    Hát xong bài này thì Ti thấy a Linh run rẩy người. Anh ngã người ngay trên ghế. Tuấn Sang lật đật nhào tới xoa bóp tay a Linh, rồi bóp chân. BTinh thì bóp vai. Tuấn Sang nói, "em để anh làm cho, tay anh mạnh hơn." Thế là BTình đi lấy muối và nước nóng. Tuấn Sang bóp vai cho a Linh. Trong thời gian đó thì a Linh vẫn nhắm nghiền mắt, người ngã trên ghế gần như bất động. Ti run quá chừng. Ti sợ lỡ anh bị ráng quá sức, có thể ảnh hưởng đến thanh quản của anh. Tự nhiên lúc đó không biết nghĩ gì, lật đật lấy điện thoại gọi sếp Lân. Đang nghe tiếng reo thì cánh cửa phòng thu mở nhẹ, a Lân bước vô. Ti thở phào. Lỡ có gì có a Lân lo dùm. A Lân đưa mắt hỏi có chuyện gì không. Ti khẽ lắc đầu. A Linh mở mắt ra, đưa tay lấy miếng muối chấm vào lưỡi rồi đứng lên cầm headphone. A Lân hỏi xã giao, "mệt quá hả anh Linh?", A Linh cười nhẹ không trả lời. Ti hỏi nhỏ sếp Lân nãy giờ đi đâu. "Anh đi qua đường kia có cái bar nên chui vô uống bia nghe nhạc rồi đi massage." Trời!! Ti nghe câu trả lời thôi thôi không dám hỏi nữa. Mất công Vũ Linh mà nghe ổng la làng, người thì rã rời thu từng bài nhạc, người thì nằm dài hưởng massage.

    A Linh vẫn tiếp tục thu tiếng phần còn lại của anh. Mà lạ nha. Càng hát giọng anh càng mạnh và khoẻ trở lại. Nghe là cảm được liền. Ti từ từ thở nhẹ trong lòng nhưng lo vẫn lo. Sợ nhất là mấy lúc này. Sợ anh đi quá sức mà không biết, sợ anh phải đi cấp cứu, có chuyện gì là Ti chết chắc. Trong lòng lúc đó suy nghĩ đủ kiểu. Nếu nói anh thôi nghỉ đi thì không kịp cho phòng thu dựng tiếng. Không dựng tiếng kịp thì không thể nào bấm máy quay. Không quay thì thất hứa với cả trăm người của đoàn phim. Ai cũng đã sắp lịch quay rồi. Trả lời sao cho vừa lòng và vui lòng mọi người. Trong lúc Ti ngồi suy nghĩ thì nghe một câu nào đó lạc đường. Thường Ti viết xong là Ti đọc đi đọc lại, hát thầm để vô câu cho trọn vẹn, không kiểu ép văn chương cho có nên Ti gần như thuộc lòng. Theo thói quen, Ti đưa tay ra hiệu dừng. A Linh dừng lại. Ti lật đật tìm bài đó và ah hah... anh lộn văn một chữ. Mà tánh a Linh khi trật một chữ thì anh thường ... hát lại từ đầu. Ti có cản là không cần. Anh nói "nguyên câu văn tâm trạng như vậy mà em bẻ ra hát không ra được cái hồn." Không biết trong phòng thu có ai oán Ti không, có một chữ mà bà hành Vũ Linh hát lại từ đầu!

    À, BTinh ngồi chắc xót ruột cho ba Linh nên thì thầm với Ti là làm sao nói ba Linh nghỉ đi, "em sợ ba hát thêm là bể tiếng luôn." Ti nghe nhưng im lặng, vì trong công việc làm phim này không chỉ có một mình a Linh mà ảnh hưởng đến rất nhiều người. Như Ti đã nói đi nói lại, dời ngày được, nhưng nếu dời thì làm ngay từ đầu. Đã bắt tay vào việc rồi thì không đổi được. Nhưng đúng là lỡ vì quá sức mà a Linh có chuyện gì thì Ti cũng tiêu tùng. Tinh cứ nói và Ti cứ im. Cô nàng chịu không nổi, nói "Ba nghỉ đi ba. Mai thu tiếp." Ti cũng chờ nghe câu trả lời của a Linh. Mọi việc bây giờ là a Linh. Nếu anh chịu không nổi thì Ti phải đành chai mặt ra mà xin lỗi từng người của đòan phim. A Linh lắc đầu không trả lời. Tinh lại nói. Ba Linh nổi sùng, ông quay qua nạt, "Nghỉ hả! Vậy thì bỏ quay luôn!" Tinh sợ điếng người im. Ti vẫn lạnh lùng im lặng.

    A Linh cứ đi tới và tới. Một giờ qua, hai giờ qua. Tuấn Sang cũng mệt nên lăn ra nhắm mắt ngũ. A Linh đang thu tiếng. BTinh nói "ủa, có tiếng gì ồ ồ vậy?" Tất cả im lặng nhìn chung quanh. Thủ phạm là Phạm Lân. Ổng lăn người ra ngủ trên sàn thu rồi ... ngáy :ym21: Ti hỏi có bị lọt tiếng vào tuồng không. BTinh nói không có. A Linh nhìn sếp Lân ngũ dưới đất ngon lành, ổng đứng chống nạnh nhìn rồi nói giỡn, "nãy giờ chỉ có cái tiếng này là hay nhất."

    Thế là anh Linh lại mang headphone lên thu tiếng tiếp. Ti khâm phục a Linh ở sự dẻo dai, sự tập trung cao độ của anh. Mặc dù mệt vậy mà mỗi lần không đồng ý với giọng thoại với câu hát là anh đều làm lại. Và luôn ở Minh, em cũng làm việc hết sức của mình. Còn lại 2 trang thu tiếng. Ti cảm được cái kéo lực kéo sức tới cùng của a Linh vì anh đứng như bất động, như anh không cử động được đôi chân, vậy mà anh vẫn vào lời vào câu rất truyền cảm, lúc nhanh lúc chậm thật hoàn hảo.

    Xong 2 trang đó, Ti thở nhẹ người ra. A Linh hỏi Minh còn chỗ nào, coi lại cho Cậu để thiếu. Anh vẫn đứng yên trong thế sẵn sàng vào kịch bản. Tiếng Minh lật nhanh mấy trang giấy. Vài phút sau, Minh nói "Xong hết rồi Cậu." Anh rút liền cái headphone để trên kệ và ôm đầu gục xuống một cái như .. thoát nợ ... hihih... vẫn một câu để đời, "còn nữa mà tui hát nổi mới ghê." Ti chạy tới đánh thức a Lân dậy. Gương mặt ổng ngơ ngác, nửa tỉnh nửa ngủ, hỏi "xong rồi hả?", "xong rồi. Dìa." A Linh nói, "Tội nghiệp Lân, ngủ vậy sao ngủ được." Ti định nhào tới ôm và nói cám ơn a Linh mà thấy mặt ổng mệt mỏi, căng thẳng quá nên thôi cũng không dám. A Linh quay qua nói, "Em về luôn chưa." , "Em ở lại chút nữa cho Chinh Nhân với Tuấn Sang thu tiếng cho xong. Anh về ngủ ngon.", "Ờ, anh về trước. Anh về trước Lân ơi.", "Anh về." Chinh Nhân định thu tiếng tiếp mà Minh năn nĩ, mệt quá, máy nóng quá, thôi sáng mai làm tiếp vài tiếng rồi dựng tiếng luôn.

    Ti cám ơn Minh, cám ơn tất cả rồi bước xuống lầu. Lúc đó là 4 giờ 28 phút. Có nghĩa là Vũ Linh đứng hát suốt từ 10 giờ sáng đến 4 giờ ...sáng. Trong khi chờ taxi tới thì Ti ngồi nói chuyện với BTinh và cám ơn Tinh đã ở lại giúp cho ba Linh.

    Phewwww ... kịch bản thu tiếng tới đây là hết! :ym18: :ym69:

  •